main logo
Messenger logo
phone calling icon
  • Home
  • Tin tức
  • HP91 – Xúc cảm về một mùa hè yêu thương

HP91 – Xúc cảm về một mùa hè yêu thương

Ấn tượng đầu tiên của tôi chính là con mương đến nhà em Nai Soan. Bình thường, tôi đã quá quen với việc ngồi trên ô tô, đi con đường thẳng tắp, trơn láng, được ba mẹ đưa đến trường thì hôm nay là lần đầu tôi tự mình vượt qua con mương gồ ghề, khấp khểnh ấy. Mặc dù đã rất cẩn thận và bước từng chút một nhưng tôi vẫn bị lọt thỏm xuống mương nước và như một lẽ đương nhiên, toàn bộ đôi giày tôi đang đeo cũng trở nên ướt sũng…

Nhưng khó khăn nhất chính là chúng tôi phải bê bao gạo 50kg vượt qua con mương đó. Hai chàng trai khỏe mạnh nhất của cả đoàn được giao nhiệm vụ. Đó chính là bạn Quang Điển và Đức Trung và với sự cỗ vũ của cả đội, hai bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.

Khi chúng tôi tới nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt là một căn nhà gỗ đã cũ và xuống cấp, trong nhà dường như không có bất kì một vật dụng nào giá trị. Thỉnh thoảng, lại xuất hiện nhiều chỗ dột nát. Căn nhà ấy là chốn chui ra chui vô của ba mẹ con vì ba của Nai Soan đã mất cách đây vài năm do tai nạn giao thông và một người em trai cũng đã mất do đuối nước. Nhìn hoàn cảnh gia đình đơn sơ, mộc mạc, giản dị mà ai cũng thấy chạnh lòng. 

Đến gia đình thứ hai, lòng chúng tôi lại chùng xuống, đó là một ngôi nhà chật hẹp, tối tăm, có chỗ lại thấy cánh cửa bị vỡ, có chỗ phải dùng một tấm vải đã cũ rách để che chắn. Dường như căn nhà ấy cũng phải hứng chịu cả bạo lực gia đình mà sau đó nhóm chúng tôi được nghe kể lại. Xúc động và thương cảm trước hoàn cảnh bệnh tật và nghèo khó của cô. Ngoài 4 triệu tiền mặt của dự án cùng gạo, sữa, bánh kẹo, quần áo, bạn Bảo Châu đã thay mặt gia đình gửi tặng thêm cô 1 triệu đồng mong có thể hỗ trợ thêm phần nào đó trong cuộc sống bất hạnh của cô và các con.

Gia đình thứ ba mà chúng tôi ghé thăm đó chính là gia đình em Hàn Chí Vỹ. Chỉ qua một vài lời chia sẻ về hoàn cảnh gia đình, mẹ Chí Vỹ đã bật khóc – dường như đó là những giọt nước mắt chất chứa bao nhiêu điều tâm sự, giọt nước mắt tủi hờn. Cô đã gắng ngăn lại nhưng nó vẫn tuôn rơi, khiến tất cả chúng tôi cũng trở nên bồi hồi, nghèn nghẹn…

Tiếp chúng tôi ở gia đình thứ tư là Ba của bé Ru Tơ, gia đình thuộc diện cận nghèo, hai vợ chồng chỉ sống bằng việc đi làm thuê theo ngày, kiếm tiền nuôi hai cô con gái nhỏ. Gian nhà cũng còn tuềnh toàng với các vật dụng giản dị. Các bạn trong đoàn đã ngồi quay quần lại và đàn, hát tặng anh bài “Ba kể con nghe” để tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho anh.

Gia đình thứ năm chúng tôi ghé thăm là gia đình em Tú Ra- đây cũng là gia đình có hoàn cảnh đặc biệt nhất trong hành trình của chúng tôi. Ba của Tú Ra mất sớm, một mình mẹ tần tảo đi làm thuê qua ngày để nuôi hai anh em khôn lớn. Nhưng ông trời vẫn thích trêu ngươi và thử thách lòng người khi cách đây một tháng anh trai của Tú Ra bị tai nạn giao thông gãy chân và phải nằm một chỗ, gánh nặng chồng lên gánh nặng. Có lẽ vì vậy mà người phụ nữ trụ cột trong gia đình cũng trở nên tiều tụy, gia nua, nhìn cô không ai còn đoán được tuổi tác. Nhóm chúng tôi đã quyết định gửi tặng gia đình 5 triệu đồng tiền mặt cùng gạo, bánh kẹo, sữa, quần áo, sách vở để mong giúp đỡ thêm gia đình phần nào đó.

Sau cùng, nhóm tôi đã quay trở lại nhà bạn Nai Soan để chung tay nấu một nồi lẩu siêu to khổng lồ để cùng ăn với các em nhỏ người K’ho. Lúc đó đã là 12h trưa, trời rất nắng nóng, cộng thêm phải nấu bằng bếp củi khỏi nghi ngút khiến một số bạn trong đoàn khá mệt mỏi nhưng sau khi nồi lẩu được hoàn thành tất cả mọi người cùng “ nhào vô” ăn uống, bao nhiêu cái mệt, cái nắng của Đà Lạt cũng được tan biến hết. Chúng tôi đã có những khoảnh khắc thật tuyệt vời và nồi lảu hôm ấy cũng là nồi lẩu ngon nhất tôi từng được thưởng thức.

Có ai đó từng nói: Con người ngày nay có rất nhiều thứ, song có hai thứ mà họ không có đó là sự bình an và tình yêu thương. Bình an cũng cần thiết như không khí để thở. Phải sống sao cho lương tâm của mình không bị cắn rứt. Khi cho đi tình yêu thương, chắc chắn ta sẽ nhận lại hạnh phúc.
Và hành trình của chúng mình ngày hôm đó cũng hạnh phúc như thế đấy!
Chia sẻ từ học sinh VAS
Thành viên nhóm dự án cộng đồng HP91 – Chắp cánh Ứớc mơ, cơ sở Sala.

Bài viết liên quan